khi đi làm lâu hơn, mình nhận ra trong một ngày có được thời gian cuối ngày dành ra cho bản thân – thực sự dành cho bản thân – là điều quý giá biết bao. Thế này, có nhiều ngày khi kết thúc công việc, tắt máy và rời khỏi văn phòng, nhưng đầu óc vẫn vướng bận không nguôi, nghỉ ngơi nhưng vẫn canh cánh suy nghĩ về công việc, không có được cảm giác thư giãn, hay xa hơn là thanh thản (dùng từ này có đúng không nhỉ? Có những khi cảm giác vướng bận, nghĩ ngợi khiến mình quằn quặn cái bụng vì lo lắng).
lớn dần, mình hiểu rằng, việc nghỉ ngơi và được tách mình khỏi công việc, nhấn shut down máy tính cũng là shut down vướng bận, là đoạt lại thời gian hoàn toàn dành cho bản thân, thay vì tiếp tục đau đầu về những điều còn đang dang dở. Tất nhiên sẽ có ngày này, ngày khác, chỉ là, mình hiểu rằng lớn lên, mình cần học để có thể nghỉ ngơi một cách chất lượng.
hồi lâu, mình không nhớ cụ thể khi còn đang học cấp 2 hay ngày Đại học, bố bảo mình cố gắng lớn lên, việc nào ra việc đó, thời gian đang làm việc gì thì dành sự chú tâm cho những điều đang thực hiện, công việc xong là xong. Vẫn nhớ những lời đó bố bảo mình trước bữa cơm, đại ý rằng, công việc lo toan thì rũ xuống trước bước chân vào cửa nhà. Lớn lên, mình dần hiểu ý của bố, khi càng lúc càng có nhiều trách nhiệm.
trộm vía, tới thời điểm này, mình nhận được sự ủng hộ hoàn toàn từ bố mẹ – từ chuyện công việc, học hành hay định hướng về sau. Một lần mình viết, mình là đứa trẻ may mắn nhất trên đời, khi được là con của bố mẹ. Không phải mình chưa từng tổn thương, chỉ là lớn lên mình dần hiểu thêm về những yêu thương và dịu dàng bố mẹ dành cho mình, hay cho mấy chị em. Mình hiểu hơn về ngôn ngữ tình yêu mà bố mẹ đang dành ra. Mình thấy được bảo bọc sống trong tình yêu thương.
lớn lên, mình dần thấy bố mẹ không còn to lớn như ngày mình bé, bố mẹ cũng có những bất lực và những chật vật, vất vả rất riêng. Mà mình ở đây, chỉ là một cá nhân dự phần vào cuộc đời của bố mẹ, theo cách nào đó gần gũi hơn đa phần những người còn lại.
có một tối, mình tham dự workshop theo định hướng tham vấn tâm lý về mối quan hệ trong gia đình. Tối đó mình đi cùng cô bạn thân, lần đầu tiên mình chia sẻ về cảm nhận xung đột xảy ra trong lòng mình, sự mâu thuẫn luôn tồn tại trong lòng mình là từ đâu mà có, mình lần đầu tiên, chia sẻ về những cảm xúc khó một cách thật dũng cảm. Dần dà, chăm chỉ và nhẫn nại hơn để làm việc với chính bản thân, nhìn ra mâu thuẫn đến từ đâu, mình quan sát kỹ càng hơn, kiên nhẫn hơn. Phần thưởng mình nhận được, hình dung thế này, mình đã túm được đầu các sợi dây rối ngoằng, nhấc chúng lên, thấy được sự gọn ghẽ. Mình tiến chậm nhưng đã đi xa hơn trong chính hành trình của mình, mình nhận ra gốc rễ, cũng nhận ra mâu thuẫn và xung đột đã đưa tới thể thống nhất – là bản thân mình bây giờ, ngay thời điểm hiện tại.
viết một hồi thấy khó hiểu nhỉ, mà mình viết một loạt chứ chưa cẩn trọng chọn lựa từ ngữ.
khi chăm chỉ làm việc với bản thân, với những cảm xúc khó, với những tổn thương và cả những cảm giác lấp lánh mà mình đang có, mình biết rằng, dành thời gian cho bản thân, để hiểu chính mình là điều xứng đáng vô cùng.
dần dần, qua năm tháng mình thay đổi, nếu được nói với cô bạn năm 18 tuổi, khi chập chững bước chân vào đại học, mình sẽ nhắn nhủ rằng, rồi một ngày em sẽ hiểu hơn về bản thân mình. Chính vì hiểu về bản thân, sẽ khiến em tự tin hơn rất nhiều. Có thể sẽ mất thêm thời gian để em biết đam mê của bản thân là gì, nhưng em sẽ dám thử nhiều thứ, nhặt nhạnh chọn lựa phù hợp với chính mình.
dù ở năm 25 tuổi thật khó nói trước về sau, nhưng ở thời điểm hiện tại nói với em năm 18 tuổi, em sẽ tìm được một công việc bản thân muốn được tiếp tục. Em sẽ biết bản thân vẫn đang học cách kiên nhẫn và trân trọng cơ hội có được. Em ơi, rồi em sẽ thấy Hà Nội như một ngôi làng, khi em dần thuộc những con đường, biết nhiều ngã rẽ, em có địa điểm quen thuộc và thấy riêng tư, em có một nơi chốn để về sau giờ làm, để thấy như đang ở nhà. Những chuyến xe bus em đi đi về về, sẽ đổi lại là sự chủ động bởi em có phương tiện riêng. Em sẽ có những người bạn ở đây, em có cô bạn thân vẫn đang lưu lại thành phố này để tiếp tục làm việc, để nhiều tối trong tuần sau giờ làm vẫn có thể gặp gỡ. Em vẫn sẽ quý trọng biết bao những sự thân thuộc này. Nhiều thời điểm em phải xoay xở với những mối quan hệ, nhưng bây giờ, ngay lúc này ở tuổi 25, những mối quan hệ em giữ bên mình thật gần là những người em có thể thoải mái chia sẻ rất nhiều điều. Em sẽ yêu và được yêu, rồi em lại trở về với cuộc sống cá nhân của riêng mình.
em sẽ tổn thương, chìm xuống, em sẽ đi qua cảm giác cả mặt đất đè nặng lên ngực mình, nhưng dần dần, em sẽ biết ngưỡng của bản thân, dần dần, em tự biết cách phục hồi và vực chính mình dậy. Em sẽ đi qua mất mát rất gần, đi qua cảm giác chia tay thời thơ ấu, nhưng em cũng sẽ mang theo tình thương của ông bà, em sẽ đổi góc nhìn, sẽ thấy được bản thân may mắn và được bảo bọc bởi rất nhiều tình thương.
em dần biết cách chăm chút và bồi dưỡng chính mình, bởi thế, em dần dần học được cách yêu mến bản thân, thay vì ghét bỏ chính mình.
em ơi, em sẽ từng nghĩ đến năm 25 tuổi hẳn sẽ lớn lắm và ổn định rồi, mà có lẽ sự ổn định em từng nghĩ sẽ cần thêm thời gian. Chỉ là ở hiện tại, chị đã biết em tự xây dựng được sự ổn định tự thân theo nhiều khía cạnh. Em không còn ngần ngại chia sẻ mong đợi và cảm xúc của bản thân, dù em vẫn đang học, từng bước, từng bước.
em đã đi một chặng đường dài, của riêng em.
1h35, 13/4/2023
Minh Thuý
(viết trong lúc sảng hồn mệt vì công việc, edit trong khi cơn buồn ngủ kéo tới).